Tôi năm nay 30 tuổi, đã trải qua duy nhất một cuộc tình kéo dài chưa được một năm. Năm 2004 tôi vào làm việc trong cơ quan của anh, từ đó tôi đã có tình cảm đặc biệt với anh dù biết anh là một người rất dễ dãi với nhu cầu bản năng của mình.

Trong thời gian đó, tôi đã làm việc và hy sinh rất nhiều cho công việc cũng như cho cuộc sống của anh dù biết anh đang sống chung với một cô gái, không phải dựa trên quan hệ yêu đương mà chỉ là anh ta cần có người đáp ứng nhu cầu tình dục và cô kia thì cần có người chia sẻ tiền bạc.
Có lần, vì đã chán nên anh ta đã tìm cách từ bỏ cô ấy và cô ấy đã uống thuốc đòi tự tử. Tôi là người anh nhờ đưa cô ấy đến bệnh viện. Lúc đó, với anh, tôi là một người bạn mà anh tin tưởng nhất. Những mặt xấu trong anh được bộc lộ thoải mái trước tôi. Tôi cũng không biết vì anh tin tưởng ở tôi hay anh xem thường tôi mà anh không cần che giấu những góc tối trong cuộc sống của anh nữa.

Thời gian trôi qua chừng 3 năm, tình cảm của tôi ngày càng sâu đậm khi tôi cùng anh chia sẻ những khó khăn trong công việc cũng như trong cuộc sống riêng tư. Có một lần, anh đưa cho tôi mấy cuốn tiểu thuyết gợi tình (lúc ấy đối với tôi, tình dục chỉ có ý nghĩa và đẹp khi thành vợ thành chồng). Thú thật, những cuốn tiểu thuyết ấy đã làm quan điểm của tôi thay đổi chút ít. Sau đó, anh ta đã có những tin nhắn kích dục và một lần giở trò với tôi khi trong công ty không còn ai. Tôi đã phản ứng khá mạnh và cũng không hề giận anh mà còn tỏ ra thông cảm với nhu cầu của anh.
Với tình yêu dành cho anh và suy nghĩ khá thoáng sau khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết đó, tôi đã nghĩ rằng, đến lứa tuổi này (khi ấy tôi đã 28 tuổi) thì mình có đủ khả năng để nhận lấy trách nhiệm của bản thân. Và rồi tôi đã quyết định chấp nhận quan hệ với anh. Chúng tôi đã làm điều này rất thường xuyên và đến nay đã gần 3 năm trôi qua nhưng chúng tôi không hề chán nhau trong khoản này.
Tôi chấp nhận quan hệ khi anh luôn rõ ràng với tôi rằng không hề yêu tôi. Những lúc bên anh, tôi đau khổ vô cùng, thái độ hờ hững đến vô tình của anh đã làm tôi đau nhưng tôi lại nuôi tư tưởng một tình yêu cao thượng không cần đáp lại.
Thực tế, tôi luôn nuôi hy vọng có một ngày nào đó anh sẽ có tình cảm với tôi. Tôi luôn mong ước được làm vợ anh nhưng đôi lúc lại thấy sợ hãi khi phải sống với một người không biết biểu lộ tình cảm như anh (đối với gia đình hay người thân anh rất thờ ơ và không biết quan tâm chăm sóc).
Khi quyết định quan hệ với anh, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ sống hết mình và sau đó sẽ có thể nương tựa vào cửa Phật bởi tôi không thể yêu và cưới ai khác khi đã hiến dâng cho anh tất cả.

Tôi sẽ thấy tội lỗi khi cưới một người nào đó mà không thể trao tặng cái quý giá nhất của mình. Thỉnh thoảng tôi nhắn tin cho anh với những suy nghĩ lo âu và bày tỏ tình cảm của mình. Lúc ấy anh luôn thẳng thắn từ chối.
Tôi định sẽ sinh với anh một đứa con và sống với con suốt đời mà không có anh. Hiện giờ rất rối ren, nếu tiếp tục sống như thế này thì cuộc đời tôi sẽ đi về đâu mà nếu xa anh tôi sẽ không sống nổi và cũng không thể cưới ai khác ngoài anh. Ý tưởng vào cửa Phật thật ra tôi cũng không làm được.


